Chuyện kể rằng, ở một hành tinh kia tên là Trái Đất, có một sinh vật tên là "Người" được sinh ra bởi Mẹ Thiên Nhiên.
Ngoài Người, Mẹ Thiên Nhiên còn sinh ra rất nhiều người con khác nữa nhưng Người được Mẹ Thiên Nhiên ưu ái nhất vì được mẹ ban tặng một món quà gọi là "Tư Duy".
Người được mẹ mong đợi là sẽ dùng món quà Tư Duy để giúp đỡ và bảo vệ những người anh, người em, đồng loại của mình và bảo vệ người mẹ của mình.
Nhưng từ khi Người có thêm Tư Duy, Người dần dà thay đổi. Người tự nhận mình là kẻ độc tôn vì có đôi chút tư duy hơn những người anh em khác của mình. Người nhận mình là kẻ thống trị của hành tinh Trái Đất.
Khi có được "chức tước và địa vị" của kẻ độc tôn thì Người đặt ra những mục tiêu để chinh phục và thống trị. Và người cứ hành động như thế mà không có một điểm dừng nào cả, người bắt nạt những người anh em, đồng loại của người, Người nhân danh kẻ thống trị, nhân danh công lý để làm những điều trái với nguyện vọng của Mẹ Thiên Nhiên. Người cứ nghĩ rằng mẹ của mình, Mẹ Thiên Nhiên chẳng biết gì cả.
Nhưng Người đã sai lầm khi nghĩ như vậy.
Mẹ Thiên Nhiên biết tất cả mọi thứ, Mẹ cũng đã cảnh báo cho Người về hậu quả của mình đã và đang gây ra nhưng Người vẫn cứ làm ngơ mà chống đối lại những thông điệp ấy.
Người quên một điều rằng Mẹ Thiên Nhiên là vĩnh hằng, Mẹ tạo ra Người thì Mẹ cũng có thể tước đoạt đi sinh mạng của người, vấn đề chỉ là thời gian thôi.
Và mặc cho những hành động ngỗ ngược của đứa con thì đến bây giờ, Mẹ Thiên Nhiên vẫn còn đang ân cần với Người để chào đón Người quay trở về bên cạnh mình.
Mẹ Thiên Nhiên đến bây giờ vẫn còn bao dung với Người lắm, Người biết không?
Và dưới đây là những gì mà Mẹ Thiên Nhiên gửi lại Người sau những ngày giông bão vừa qua. Trên con đường chạy ra Sơn Trà, Đà Nẵng, một bãi biển dài gần 1km đầy rác, cành cây, lon nhựa và bao bì.
Có khi nào, người nhìn lại hay không?
Chúc Người bình an.
Thương,
Hành Trình Gom.