Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có đôi số ngày quan trọng mà chúng coi đó là cột mốc thay đổi số phận của mình, ngày sinh nhật, ngày tốt nghiệp, ngày kết hôn hay ngày chúng ta rời cõi tạm để đi về một nơi chốn mới. Và tôi cũng không ngoại lệ, tôi cũng có một ngày cho riêng mình.
Buổi sáng hôm ấy, tròn một năm về trước, với một trang hành lí gồm 2 bộ áo quần; chiếc đèn pin, một vài thanh năng lượng mượn được của Long; hai cái túi hành lý và chiếc lều Cường cho mượn với một chiếc bóp tiền được cô người yêu cũ tặng mấy tháng về trước, trong đó cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Tôi rời căn phòng trọ của mình ở Quận 4 để thực hiện một hành trình mà cho đến bây giờ mọi người vẫn hay gọi là Hành Trình Gom.
Ngày hôm đó, tôi rời đi với tâm trạng hồi hộp, lo lắng vì sợ mình sẽ về lại Sài Gòn ở ngày đầu tiên, giống như những người bạn của tôi dự đoán: mày sẽ thất bại!
Tôi không sợ tinh thần mình suy sụp nhưng tôi có chút lo lắng về chiếc đầu gối không ngoan của tôi. Trước đó nó gặp phải một chấn thương nặng và nó vẫn đeo bám tôi đến trước ngày khởi hành.
Sài Gòn những ngày đó đang vào mùa mưa và ông trời chắc cũng thương tôi, nên trên suốt chặng đường đi trong ngày hôm đó ổng mưa như trút nước. Ông trời có lẽ muốn nhắn nhủ rằng: Nếu tôi vượt qua ngày hôm đó, không gì có thể ngăn cản được tôi.
Dầm mưa suốt 4 tiếng, băng qua nhưng cơn mưa, tôi đến nơi cần đến khi môi đã thâm, hai hàm răng cứ va đập vào nhau vì lạnh.
Và Hành Trình Gom bắt đầu như vậy, ngày 3/7/2020, chẳng có nhiều sự chuẩn bị, chẳng có nhiều sự ủng hộ và chẳng có một kế hoạch rõ ràng.
Hành Trình Gom được ấp ủ, nung nấu bằng một niềm tin bất diệt rằng nó sẽ không cô đơn với một sự buông của một gã trai trẻ, bỏ đi công việc của mình với lời hứa hẹn: dịch tan về công ty làm với anh nhé, buông đi một mối tình với lời trách móc: Tại sao lại có thể chia tay để thực hiện một chuyến đi vớ vẫn đến vậy, để lại sau lưng một cuộc sống thoải mái: sáng đi làm, chiều đi cafe, đọc sách ở Sài Gòn.
Một năm, một năm rồi đấy kể từ ngày khởi hành, tôi đi với chỉ một niềm tin duy nhất, niềm tin vào sự tử tế của cộng đồng. Và cho đến hiện tại, tôi đã chứng minh được quyết định của mình không sai và niềm tin của tôi là đúng.
Xuyên suốt một năm, trải qua biết bao nhiêu sự kiện, từ việc tìm thấy người đồng gom đầu tiên trong một lần gom rác một mình ở Nha Trang, đến những ngày sống với sự bao bọc, yêu thương của người dân trong chuyến đi cứu trợ ở Miền Trung hay những lần được nhầm tưởng là người vô gia cư khi ngồi bệt thân mình xuống lề đường để nhỏ to, tâm sự với ba Minh hay những cô chú vô gia cư ở Sài Gòn.
Tất cả những điều đó gom góp lại với nhau để gây dựng một Hành Trình Gom giống như hôm nay, hình thành tôi của hiện tại. Chẳng mất mát một điều gì chỉ đong đầy sự yêu thương, tử tế của mọi người và một niềm tin vững chắc vào chính bản thân tôi, vào những gì tôi đã làm, đang làm và sẽ làm.
Gần bốn năm năm nay, tôi đã thôi cái việc tổ chức sinh nhật cho riêng mình, chẳng tiệc, chẳng ca và cũng chẳng ồn ào.
Nhưng hôm nay, tôi xin được phép nói rằng:
- Chúc mừng sinh nhật Hành Trình Gom tròn một tuổi, một năm bước ra ánh sáng của nhân loại.
Hiện tại này, tôi coi Hành Trình Gom chẳng thuộc về riêng mình tôi nữa mà nó còn thuộc về tất cả những con người đã và đang đồng hành với Hành Trình Gom xuyên suốt một năm qua.
Cảm ơn, cảm ơn thật nhiều.
Thân thương,
Hành Trình Gom